Người trong mộng — Từ vần thơ, qua khúc hát, đến lời tự tình
Làm sao giết được người trong mộng, Để trả thù duyên kiếp phũ phàng?
Bướm lạc hồn bay trong giấc mộng, Trăng tàn sương đọng bóng mơ tan. Muốn quên chẳng được, tình như khói, Càng dứt càng vương, lệ chứa chan.
Làm sao giữ được người trong mộng, Để được tình yêu dẫu bẽ bàng?
Có những đêm, câu hỏi vang lên trong lòng: “Làm sao giết được người trong mộng, để trả thù duyên kiếp phũ phàng?” Nghe như một lời oán hờn, nhưng thực ra chỉ là tiếng thở dài của trái tim không thể dứt.
Người trong mộng thoảng qua như giấc hồ điệp, hư thực giao hòa, chẳng biết là mộng hóa thành đời hay đời hóa thành mộng. Khi gần, tưởng chừng có thể chạm tay; khi xa, chỉ còn lại khoảng trống mênh mang.
Đã từng muốn quên, muốn để gió cuốn đi tất cả. Nhưng càng muốn quên, hình bóng lại càng rõ. Càng muốn dứt, sợi tơ tình lại càng siết chặt. Như khói, như sương, càng tan càng vương.
Và rồi, câu hỏi khác lại hiện ra: “Làm sao giữ được người trong mộng, để được tình yêu dẫu bẽ bàng?” Có lẽ, chẳng ai giữ nổi một giấc mơ. Nhưng đôi khi, chỉ cần mộng ấy còn ở lại trong tim, cũng đủ để biết rằng đã từng có một tình yêu, đẹp đến mức khiến cả đời không thể quên.